Bích và
Quang (Gia Lâm, Hà Nội) vừa còn 3 ngày nữa là tổ chức đám cưới. Nhưng khi gọi điện tới Nội thất VDF Việt Nam giọng Bích
chẳng hề vui vẻ như các cô gái chuẩn bị làm cô dâu mà là ấm ức, nặng nề không
yên. Tất cả cũng chỉ xoay quanh cái phòng tân hôn.
“Khi về
ra mắt nhà người yêu, Bích bị gia đình Quang phản đối ghê lắm vì chê cô là “gái
quê”. Bích đúng là con gái tỉnh lẻ ra thủ đô học và làm việc, còn Quang là trai
thủ đô nhưng gia đình anh cũng chỉ thuộc hạng tầm tầm nơi ngoại thành Hà Nội.
Bích học giỏi, ra trường cô xin được ngay ở một hãng dược nước ngoài với mức
lương đáng mơ ước. Dưới sự đấu tranh của Quang và sự kiên trì của Bích, cuối
cùng bố mẹ anh cũng đành phải gật đầu đồng ý. Cũng từ lúc ấy, cô liên tục được
nghe những bài ca muôn thuở: “Cô là chuột sa chĩnh gạo rồi còn gì, gái quê mà
vớ được giai thành phố chính hiệu!”.
Đến lúc
tổ lúc lễ cưới, mẹ Quang đã không ưa cô nên tuyên bố chỉ lo tiền cỗ, tiền mừng
bà sẽ giữ tất và chẳng có hồi môn gì cho 2 vợ chồng. Bích đã xác định 2 vợ
chồng tự lập là chính nên cũng chẳng trông mong gì bố mẹ anh giúp đỡ. Cô và
Quang dành dụm tiền để sắm sửa mọi thứ.
Đúng
lúc ấy 2 người đi sắm đồ cho căn phòng cưới thì mẹ chồng lại gọi Bích đến thỏ
thẻ: “Hai đứa định đi sắm phòng tân hôn đấy à? Đưa tiền đây mẹ đi sắm cho, con
thích kiểu dáng, nhãn hiệu nào cứ nói. Mẹ chẳng có gì cho 2 đứa nên để mẹ tự
tay dọn phòng tân hôn cho, coi như là chút tình cảm của mẹ dành cho 2 vợ chồng
con!”. Bích nghe thế thì mừng rơi nước mắt, chắc mẩm mẹ chồng đã chịu chấp nhận
cô rồi, liền đưa tiền cho bà. Cô còn đưa rõ rộng tay để bà tự mua bộ quần áo
mới, coi như là cô tặng bà lấy lòng.
3 ngày
trước đám cưới Bích mới được nghỉ làm.
Trước khi về quê chuẩn bị cho lễ cưới,
cô qua nhà Quang để xem mẹ chồng tương lai bài trí căn phòng tân hôn như thế
nào. Bước vào căn phòng được gọi là phòng tân hôn của mình mà cô chết đứng tại
chỗ: Đập vào mắt cô đầu tiên là cánh cửa
cũ kĩ, bị mối mọt ăn mòn, tuổi thọ cỡ phải mấy chục năm nay rồi. Không những
thế, nó đã bị vỡ 1 miếng nhưng cũng được che bằng một chiếc ri-đô phía trong
nên người ngoài may sao không có khả năng nhòm trộm vào trong. Mà nói là chiếc
ri-đô cho oai chứ thực ra là một mảnh vải hoa hòe hoa sói được căng tạm lên với
mục đích chỉ cần che kín cái lỗ thủng kia là được. Bích mở cửa ra, nó lung lay
như muốn rụng. Sự gắn kết của nó với cái bản lề quá đỗi mỏng manh không biết có
thể “chia tay” nhau bất cứ lúc nào.
Trong
phòng: không bàn trang điểm, không tủ quần áo, không màn. Duy chỉ có 1 chiếc
chiếu trúc và đôi gối mới. Chiếc chăn thì gấp gọn gàng nhưng xẹp lép và bạc
màu, hẳn nó đã qua nhiều năm sử dụng.
Bích
muốn khóc mà không khóc nổi. Cô đã đưa tiền cho mẹ chồng sắm đồ trang trí cho
phòng cưới rồi mà! Cô tự nhủ, có cần thiết phải tiết kiệm đến mức ấy không khi
đời người con gái chỉ có 1 lần được trang trí phòng cưới, cô không thể để bố mẹ
cô cảm thấy tủi thân khi chứng kiến cảnh phòng cưới của con gái mình như vậy.
Cô sẽ tự mình trang trí cho căn phòng cưới của mình để mẹ chồng thấy cô không
phải người dễ bị hiếp đáp. Tiền bạc thì có thể vay mượn bạn bè, nhưng thời gian
không còn nhiều, cô có kịp trang trí cho mình một căn phòng cưới như mơ không?”
Đây là
câu chuyện của một khách hàng gọi tới VDF Việt Nam nhờ tư vấn. VDF nhận thấy
bạn là một cô gái rất mạnh mẽ, cả đời người con gái chỉ có một lần được làm cô
dâu mà thôi. Chắc chắn các chuyên gia của VDF Việt Nam sẽ tư vấn cho bạn để bạn
có căn phòng cưới như mơ ước kịp ngày lên xe hoa của mình.
Chia sẻ của khách hàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Chào bạn, có một nhận xét cần xét duyệt