Do mải học và phát triển
sự nghiệp nên lớn tuổi rồi tôi mới gật đầu một chàng trai theo đuổi mình nhiệt
tình mà không tìm hiểu kĩ. Lấy về mới thấy khoảng cách giữa hai người là quá
xa.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, từ bé
tôi đã tự lập và học giỏi nên khi lớn lên tôi đã theo nghiệp giáo viên và học
lên cao. Mải học nên tôi không để ý đến chuyện lập gia đình nên mãi 29 tuổi thấy
anh nhiệt tình theo đuổi nên tôi đã đồng ý theo anh về dinh mà không tìm hiểu
kĩ càng.
Các cụ thường nói, đến cái tuổi này rồi, thì
còn kén chọn làm gì nữa, vớ được chàng trai nào chưa vợ để cưới là may rồi.
Nhưng giá như lúc đó tôi nghĩ được rằng, ở cái tuổi của mình, dù đã muộn, nhưng
cần phải chắc thì có lẽ không có chuyện xảy ra
Lấy anh về mới thấy khoảng cách giữa tôi và
anh là cực lớn. Trong khi gia đình tôi khá giả thì gia đình anh rất nghèo. Bố
mẹ tôi cho tiền 2 vợ chồng mua một căn hộ tập thể để ở. Trong khi tôi đang
chuẩn bị làm luận án tiến sĩ thì anh chỉ tốt nghiệp đại học tại chức và đi làm
nhân viên kinh doanh cho một công ty thiết kế nội thất.
Anh chỉ đi làm buổi chiều còn buổi sáng anh
ngủ đến 10 giờ mới dậy. Tôi thì tất bật đi làm từ sáng đến chiều, đôi khi còn
cố gắng đi dạy thêm để kiếm thêm tiền. Về nhà mệt đứt hơi thèm sự động viên an
ủi của chồng thì chồng lại đi uống rượu bia với bạn bè 1 - 2 giờ sáng mới về.
Hôm nào cũng như hôm nào, tôi thật sự bị
choáng. Chắc là do thời gian yêu nhau quá ngắn ngủi nên tôi chẳng biết gì. Tôi
khuyên bảo anh đủ điều nhưng anh cũng để ngoài tai, thậm chí còn khó chịu với
tôi nữa. Tôi thất vọng hoàn toàn về anh.
Phải chăng cứ mỗi mùa World Cup đến là làm tan nát gia đình
Tôi lấy anh về mang bầu ngay, nhưng anh cũng
chả quan tâm đến tôi nhiều như lúc yêu nhau nữa, tôi ăn uống gì anh cũng mặc kệ
vì vợ chồng có gặp nhau mấy đâu, vả lại anh không đưa tiền hàng tháng cho tôi
với lí do là anh kiếm được ít tiền không đủ để đưa cho vợ. Tôi không thiếu tiền
vì vẫn kiếm đủ tiền nuôi bản thân nhưng điều đó làm tôi thấy sự thiếu trách
nhiệm của anh với gia đình. Điều đó quả thật làm tôi rất buồn và lo lắng cho
tương lai con mình.
Nhưng niềm vui có con cũng át đi nỗi buồn cô
đơn vì chồng không quan tâm, tôi cố gắng sống vì con. Nhưng rồi đến khi tôi
sinh con thì mọi chuyện mới thật sự là đỉnh điểm. Con vừa chào đời được 1 tháng
thì anh bị công ty cho thôi việc và bắt đền bù 100 triệu vì tội làm mất tiền
của công ty.
Thì ra anh tham gia cá độ bóng đá và nợ tiền
nhiều nên đã dùng số tiền anh lấy được từ khách hàng để trả nợ. Khi tôi khóc
lóc và chửi bới thì anh xin lỗi rối rít. Tôi không ngủ được và nghĩ cách giải
quyết. Anh thì cứ van xin tôi tha thứ cho anh và hứa sẽ không bao giờ tái phạm
nữa. Tôi không dám nói với bố mẹ tôi cũng như bố mẹ chồng sợ mọi người suy nghĩ
nên đã rút số tiền tiếm kiệm của tôi ra để trả nợ cho anh. Sau vụ đó anh có vẻ chỉn chu hơn, quan tâm đến
hai mẹ con hơn và không đi uống bia rượu nữa. Tôi cũng hi vọng sự việc trên sẽ làm anh thay
đổi. Nếu được như vậy thì số tiền mất cũng không đáng kể gì.
Người đàn ông không có lập trường
Nhưng tôi đã nhầm. Chỉ được nửa năm, khi con
tôi tròn 6 tháng thì anh lại đi sớm về khuya như lúc trước. Lần này anh không
chỉ cá độ bóng đá mà còn chơi lô đề và bài bạc.
Tôi nhắc nhở anh, khuyên bảo rồi đay nghiến
anh, đủ cả mà anh vẫn không từ bỏ được. Lần này, anh mải mê cờ bạc đến mức vay
nợ tứ tung mà tôi không hay biết gì cả. Anh nói dối với bạn bè và người thân là
anh vay để làm ăn. Ai cũng tin tưởng và cho anh vay, người thì 10 triệu, người
thì 50 triệu hoặc hơn.
Tôi là người cuối cùng biết anh vay nợ. Chỉ
đến khi mọi người rủ nhau đến đòi nợ thì tôi mới biết. Tôi khóc hết nước mắt vì
uất hận và xấu hổ. Nhưng biết làm sao được, chồng tôi đã lấn sâu vào con đường
này không sao thoát ra được. Tổng số tiền vay đến gần 500 triệu, tôi không sao
gánh được.
Lần này tôi phải để anh tự xoay sở. Do vậy anh
lúc nào cũng phải trốn tránh mọi người không dám liên lạc với ai, đến điện
thoại cũng không dám dùng vì sợ có người gọi đòi nợ, anh gầy như cái mo và mặt
mũi lúc nào cũng lo lo lắng lắng. Chẳng có tiền, anh cũng chả dám ra khỏi nhà
và cũng không đi uống rượu nữa vì chẳng ai chơi với người không có tiền cả.
Những người đòi nợ anh toàn là người thân lại
thấy anh chả có tiền mà trả nên cũng nản chí và cũng không đòi gắt gao như
trước nữa. Chính điều đó lại làm tôi nhẹ
nhõm. Anh như một người không làm hại đến ai, tôi nuôi cơm ngày 3 bữa và
anh thi thoảng chơi với con. Chỉ ngồi nhà và xem ti vi, anh trở nên hiền lành
một cách bất ngờ. Lần này số tiền mất nhiều hơn và anh cai được tật xấu cũng
lâu hơn.
Tuy nhiên, đến khi con được 2 tuổi thì anh lại
chứng nào tật ấy. Anh cắm sổ đỏ của gia đình đề lấy tiền chơi bời. Lần này tôi không
giấu gia đình nữa. Tôi đã nhờ bố mẹ tôi cho vay tiền để chuộc sổ đỏ về. Và tôi
cũng nói với bố mẹ chồng lí do tôi không làm vợ anh nữa. Thói quen cờ bạc đã ăn
sâu vào trong tâm trí anh không sao bỏ được. Bố mẹ anh đã khóc và mong tôi nghĩ
lại.
Tôi thực sự không biết
phải làm thế nào nữa, tôi thương con, nhưng lại không muốn mệt mỏi chính trong ngôi
nhà của mình
Hi vọng nhận được lời khuyên từ độc giả?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Chào bạn, có một nhận xét cần xét duyệt